Kẹo Bạc Hà
Chương 13: Thất tình
Ngày hôm sau. Ánh nắng yếu ớt le lói
qua đám mây thưa thớt rọi xuống căn phòng ngập tràn trong lạnh lẽo. Dương Lạp
nằm trên giường không muốn dậy, cả đêm qua cô không ngủ được, cứ nghĩ đến
chuyện hôm qua là nước mắt lại ứa ra. Bây giờ trông cô hệt như một cái xác
không hồn. Cảm giác bị từ chối không ngờ nó lại khổ sở như vậy.
- Có...chuyện gì với cậu sao?
Trân Trân mở cửa bước vào
với vẻ mặt khó chịu. Dương Lạp vẫn im lặng, cô chẳng nói gì cả.
- Cậu thôi đi, làm gì mà cứ như thất tình không bằng
ấy!- Trân Trân cau mày.
- Ừ.
Tiếng nói thật khẽ, thật
mỏng manh nhưng lại khiến cho Trân Trân giật mình, cô quay ngoắt lại ngạc
nhiên, quai hàm chạm đến cả đất:
- Là sao?
- Mình thất tình! – Dương Lạp cười nhạt.
- Cái gì? – Trân Trân há hốc miệng, người như cô ấy mà
cũng thất tình ư?
- Cậu thích ai hả?
Dương Lạp lại tiếp tục im
lặng, cô lắc đầu cười ngớ ngẩn. Trân Trân vẫn chưa hết tò mò.
- Hôm qua nhìn cậu sợ chết khiếp, lúc cậu ngồi ở cửa
nhà mình khóc sưng húp cả mắt rồi, xong người lại như mất hồn nữa chứ. Rốt cuộc
là cậu đã tỏ tẻ với ai, thằng nào xấu số vậy?
- Hoàng Hiểu Vương.
Trân Trân sững người,
chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ choang. “ Sao? Lạp đã...tỏ tình với Phong
ư? Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Cô ngước nhìn Dương Lạp,
cô ấy vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mơ màng. Trong lòng đau đớn.
- Đi học đi! Mặc quần áo đi học dùm mình đi! – Trân
bỗng nhiên nổi đóa.
Dương Lạp miễn cưỡng bước
xuống chuẩn bị. Rồi hai người bước ra ngoài đường. Mùa đông hình như đã đến
rồi, trên cây chẳng còn mấy lá nữa, bù lại là những thân cành gầy guộc, xơ xác,
đàn chim yếu ớt trú ấm trong hốc cây sù sì. Mùa đông là mùa Dương Lạp thích
nhất, vì khi đó cô và anh Phong rất hạnh phúc, rất ấm áp. Nhưng nay, sao cô cảm
thấy chán ghét thậm chí thù hận nó. Cô ngao ngán bước từng bước chậm rãi...Cuối
cùng thì trường cấp ba Hòa Diện cũng hiện ra với vẻ bề ngoài cổ kính. Chỉ còn
ba ngày nữa là đến kì nghỉ đông rồi.
Lớp học yên tĩnh lạ kì,
không ai hay biết đến sự hiện diện của cô, ngay cả Hoàng Hiểu Vương. Cậu ta
ngồi ở cuối lớp, gác chân lên bàn và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy môi mình tê
rân rân, cô nhớ lại hai nụ hôn đó...bất giác cúi đầu. Cô lên ngồi cạnh bàn cậu,
cô nhìn sang bên, mái tóc màu hạt dẻ đã dài hơn trước, chấm xuống hàng lông mi
dài cong vút, và cô nhìn xuống bờ môi lúc nào cũng đỏ khẽ thở. Tim cô đập thình
thịch và tay ôm lấy ngực đỏ mặt. Hôm qua cậu ấy đã nói ghét cô, cô cười nhạt
nhẽo, hóa ra mình chỉ mơ tưởng mà thôi. Cô chủ nhiệm bước vào, chưa kịp giở sổ
điểm danh thì Hoàng Hiểu Vương chợt đứng lên:
- Em muốn đổi chỗ.
Dương Lạp và cả lớp ngạc
nhiên ngước nhìn. Đây chẳng phải là chỗ ngồi lí tưởng nhất của cậu hay sao? Cô
giáo chỉnh lại kính, nghiêm nghị:
- Lí do
của em là gì?
- Vì không thích thôi!
- Vô lí, em ngồi im đó đi. – Cô giáo quắc mắt nhìn.
- Vì em không thích ngồi cạnh cô ta, được chưa?
Cô giáo giật mình nhìn,
hóa ra đó là Dương Lạp sao? Dương Lạp nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống mặt bàn phía
trước, lòng đau thắt. Cậu ta không muốn nhìn mặt cô đến mức phải chuyển chỗ
sao?
- Vậy em đổi chỗ cho Thái Hòa đi!
Thái Hòa ngồi bàn đầu
tiên của dãy giữa, là vị trí mà ai cũng cho là địa ngục, vì ở đó dễ soi mói và
gặp nhiều bất lợi khi kiểm tra hay thi. Vậy mà Hoàng Hiểu Vương lại ngoan ngoãn
sách cặp đi đổi, đúng là chuyện lạ trần gian. Khi đi, cậu ta cũng không buồn
chào người bạn cùng bàn lấy một tiếng. Ai cũng nhận ra sự thay đổi quá lớn này,
thà hai người cứ cãi nhau như thường sẽ tốt hơn, đằng này lại không thèm nói
chuyện.
Từ lúc Hoàng Hiểu Vương
chuyển đi, Dương Lạp càng thất thần, nhiều lúc cô giáo hay các bạn gọi không
nghe thấy gì, lại hay giật mình nữa.
Cùng ngày hôm đó, Trân
Trân để Dương Lạp đi ăn cơm một mình, còn mình đi tìm Hoàng Hiểu Vương. Trong
lớp học lúc này chỉ còn hai người họ. Trân Trân đứng dựa vào bàn, khoanh tay
trước ngực:
- Dương Phong, cậu đã làm gì?
Hoàng Hiểu Vương nằm gục
xuống bàn giờ ngước mắt lên khó hiểu:
- Phong nào?
- Đừng giả bộ, cậu tưởng tôi không nhận ra à? Tiểu Lạp
có thể không biết nhưng tôi thì không.
Hoàng Hiểu Vương cười
lớn:
- Thế thì sao?
- Dương Phong, tại sao lại như thế?
- Chẳng sao cả.
Trân Trân ngồi hẳn bên
cạnh bàn Hoàng Hiểu Vương, nhăn mặt:
- Tôi đang nói chuyện ngiêm túc với cậu!
- Vâng, cô cứ nói đi.
- Cậu có nhận ra tôi không?
- Phạm Trân Trân hả?
Trân mặt mừng rỡ, cứ ngỡ
cậu ta đã chịu thừa nhận:
- Thầy giáo nói thế à? – Hoàng Hiểu Vương nói lạnh
tanh.
Trân Trân suýt té ngửa,
tên này đang đem cô ra làm trò đùa sao?
- Cậu đã làm gì Lạp sao?
- Làm gì?
- Vậy sao cô ấy cứ như người mất hồn thế?
- Người điên nó thế.
- Dương Phong! – Trân Trân tức giận hét ầm lên.
- Tôi tên Vương mà. – Hiểu Vương cúi mặt vuốt vuốt
tóc.
- Tôi không biết tại sao cậu lại thế nhưng cậu đối xử
với em gái cậu như thế không tốt chút nào đâu.
- Tại sao phải tốt?
Cảm thấy không thể nói
chuyện nổi với tên này, Trân Trân đứng bật dậy ra khỏi lớp, nói với lại:
- Cậu là một thằng điên.
Trân Trân biết hắn đang
giả vờ nhưng không biết lí do vì sao cả, từ khi hắn bỏ đi không một lời từ
biệt, Tiểu Lạp bị xúc động tâm lí mạnh lại cộng với ốm nặng mà sinh ra quên hết
chuyện về hắn, đến mặt mũi cũng không nhớ, cô đã nghĩ điều đó là tốt hơn. Nhưng
giờ gặp lại, không ngờ hắn còn lạnh lùng hơn cô nghĩ, hắn thay đổi quá rồi.
Hoàng Hiểu Vương ngồi
trong lớp, cười nhạt nhẽo. Có lẽ Trân Trân cũng không thể hiểu được cậu rồi.
Vậy là bây giờ chỉ có một mình cậu một con đường mà thôi. Cậu chỉ cần Dương Lạp
được hạnh phúc là tốt, cậu không cần quan tâm bản thân.
Dương Lạp ngồi trong nhà
ăn, chiếc đũa vô hồn gẩy đi gẩy lại thức ăn, cô như người vô hình. Chợt một tốp
nữ sinh đứng trước bàn cô.
- Con nhỏ này dạo này có vẻ thoải mái quá nhỉ.
Dương Lạp vẫn không ngước
mắt lên nhìn, tỏ ra coi thường.
- A! Mày láo xược quá nhỉ, không thấy đàn chị hả?
Không có mồm à?
Nói rồi, cô ta lấy khay
thức ăn đổ ụp lên đầu cô, đúng lúc đó Hoàng Hiểu Vương bước vào, chứng kiến
toàn cảnh.
- Rồi sao?- Dương Lạp ngước nhìn cười nhạo.
- Sao? – Cả đám người ngạc nhiên trước thái độ của cô.
- Rồi tiếp theo các người làm gì tôi? Lôi vào nhà vệ
sinh đánh hay nhốt trên sân thượng?- Dương Lạp cười lớn hơn.
“ Chát!!!!”
Cái tát như trời giáng
xuống đôi má trắng trẻo của cô, nó bị lệch hẳn sang một bên. Và chủ nhân của
cái tát đó không ai khác là Hoàng Hiểu Vương. Dương Lạp chết lặng, cô giơ tay
lên ôm má, mắt mở to nhìn cậu ta, không thể tin nổi.
- Cô điên à? Ai cho cô cái lối hống hách với đàn chị
như thế? Cô không coi ai ra cái gì hả?- Hiểu Vương quát lớn khiến cả nhà ăn
quay lại nhìn.
Đám người kia được thế
bèn giả bộ nép sau lưng cậu ta sợ hãi. Dương Lạp mặt đỏ bừng, nước mắt trào ra
hai bên, đôi mắt nhạt nhòa, cô run run:
- Cậu...s...ao thế? Tôi...đã l...àm
gì...sai...sao?
Hoàng Hiểu Vương quay
người bước đi, bỏ lại sau tiếng cười kiêu căng của lũ đàn chị với Dương Lạp. Cô
bỏ chạy ra khỏi trường học, nép sau bức tường, khóc nức nở, chưa khi nào cô
thấy đau như thế này, ngay cả khi anh Phong đi. Cô rút điện thoại, gọi và...
- ....
[ Alo?]
- ...hức...
[ Alo? Ai đó? Sao vậy hả?]
- D...dĩnh....
[ Chị? Chị Dương Lạp à?]
- Ừ...
[ Chị đang ở đâu? Nói đi?]
- Trường...học...
Đầu dây kia lập tức tắt
máy và vài phút sau đó, một chiếc mô tô phóng vụt đến và Nam Dĩnh bước xuống,
cậu đi với tốc độ chóng mặt, không kịp đội mũ bảo hiểm nữa. Vừa nhìn thấy Dương
Lạp ngồi thu lu một góc, cậu hốt hoảng ngồi xuống:
- Chị, chị sao thế?
Dương Lạp không nói gì,
cô vẫn gục mặt xuống đầu gối.
- Chị, chị lên xe với em đi!
Dương Lạp bị Nam Dĩnh bế
bổng lên xe máy, phóng vụt đi. Hoàng Hiểu Vương đứng trên lớp nhìn xuống, ánh
mắt mơ hồ.
Gió không thể làm xóa đi
nước mắt của cô, nó vẫn lăn đều trên má. Nam Dĩnh dừng lại bên một bờ biển, cậu
đưa cô xuống ngồi cạnh bờ cát trắng tinh, lay mạnh người cô:
- Chị đừng như thế nữa được không?
Dương Lạp lấy tay quẹt
nước mắt, ngước mắt nhìn ra phía biển.
- Lí do gì khiến chị như thế?
- Chị thất tình! – Dương Lạp nói không chút vướng bận.
- Thất...tình....? – Nam Dĩnh không dám tin.
- Ừ! Đúng là đau lắm em ạ!
Nam Dĩnh nhìn khó hiểu,
ai có thể khiến cho người chị mạnh mẽ của cậu lại trở nên mềm yếu như thế này.
- Em biết người đó không chị?
- Chắc em không biết người đó đâu.- Dương Lạp lắc đầu
cười.
- Chị cứ nói đi là em biết mà.
- Hoàng Hiểu Vương.
Nam Dĩnh sững người, cậu
ngớ ra một lúc sau rồi lại cười toe toét gãi đầu:
- Anh Vương ạ?
- Anh? – Dương Lạp ngạc nhiên.
- Vâng, một đàn anh rất có uy tín trong giới bọn em,
anh ấy rất tốt mà, chỉ có cái hay giấu mình thôi.
- Vậy...sao?
- Nhưng tại sao anh ấy lại từ chối chị?
-...Chị không biết...
Sau đó cô kể toàn bộ mọi
chuyện cho Nam Dĩnh nghe và trời đã nhá nhem tối. Cô nằm dài ra bãi cát, nhìn
thẳng lên trên trời, nhưng trời hôm nay lại nhiều sao thế, những vì sao lấp
lánh tỏa sáng, những vì sao nhỏ bé nhưng thật mạnh mẽ. Cô đã ước mình được như
thế nhưng giờ đây cô chẳng còn chút hi vọng nào nữa, ngay một chút thôi cũng
không thể.
Cô nhắm mắt tự tưởng
tượng đến khuôn mặt của Hoàng Hiểu Vương, giận dữ và đau khổ. Chưa lúc nào cô
lại nghĩ cậu ta sẽ như vậy khi nghe cô tỏ tình. Thật đáng sợ!
Có gì đó lạnh lạnh chạm
vào má cô, cô bật dậy, Hóa ra là Nam Dĩnh, cậu đưa cho cô một lon sô đa mát
lạnh với một nụ cười tươi hết cỡ.
- Lạnh thế nhỉ? - Nam Dĩnh phồng má rồi thở thật mạnh,
rất giống một cậu nhóc tinh nghịch.
Còn Dương Lạp, cô chẳng
có cảm giác gì, chỉ có ở đây, ở trái tim này đang rất lạnh, rất đau thôi.
- Sắp sang đông rồi mà nhóc! - Dương Lạp thở dài.
- Ừ nhỉ, vậy chị có dự định gì không?
- Không biết, chị sẽ ở đây, và tranh thủ đi tìm kiếm
một công việc gì đó làm thêm kiếm tiền. Và...
- Sao? - Nam Dĩnh quay lại nhìn cô với ánh mắt long
lanh.
- Hưm, bạn em sẽ lên đây!
- Bạn?
- Chu Thiên và bọn nhóc! - Không hiểu sao cô thấy lòng
đau thắt.
- À! - Cậu ta vỗ tay một cái thật mạnh.
Dương Lạp ngạc nhiên nhìn
tỏ vẻ khó hiểu.
- Em có dự định rất hay!
- Gì vậy? Không nguy hiểm chứ? Mà chị nói thật nhé...
- Chị nói đi?
- Em không thắc mắc vì sao chị biết bọn nhóc đó sao?
- Vì sao ạ? - Nam Dĩnh tỏ ra ngây thơ không biết gì.
- Này...chị nói nghiêm túc đó.- Dương Lạp nhăn mặt.
Nam Dĩnh gãi đầu cười ngớ
ngẩn, cậu thôi không nhìn cô nữa, mà nhìn về phía sóng biển đang đua nhau xô
bờ.
- Em thật không quan tâm điều đó lắm, dù gì em cũng đã
gặp được chị rồi.
Dương Lạp nhìn cậu, mái
tóc màu vàng sẫm bị bó trong chiếc băng đô đang soải mình ra hứng gió trời. Và
đôi mắt long lanh như thôi miên mọi thứ đang ngước nhìn cô, cong cong lên cười.
Dương Lạp cũng cười đáp lại, trong lòng rối bời, cô không xác định được cảm xúc
bây giờ là gì?
- Về thôi!- Dương Lạp đứng dậy vặn mình.
- Sớm vậy chị! Hay đi ăn nhé? - Nam Dĩnh ngước lên
nhìn nói nhỏ.
- Chị không đói, về thôi!
Chiếc xe máy phóng vụt đi
trong màn đêm, dừng trước nhà Trân Trân. Dương Lạp định quay vào nhà thì Nam
Dĩnh kéo tay lại:
- Chị.....
- Có chuyện gì không vậy? - Cô nhìn cậu ngạc nhiên.
Nam Dĩnh chợt định nói gì
đó nhưng khuôn mặt bị bóng tối che dấu cảm xúc, cậu bối rối:
- Thôi! Không có gì, chị đừng buồn nữa.....
Nói rồi cậu lại phóng vụt
đi. Dương Lạp khó hiểu nhìn rồi đi vào, căn nhà tối om, Trân Trân đã ngủ từ khi
nào, cô lặng lẽ bước vào phòng mình.
Mười một giờ đêm....nằm
trên giường.
Cô rút điện thoại ra xem,
không có gì cả. Cảm thấy thất vọng, cô viết một tin nhắn gửi cho Hoàng Hiểu
Vương: [ Cậu giận tôi sao, vì lí do gì?]
Bíp...
Có tin nhắn đến, Dương
Lạp vội vàng mở ra xem: [ Quên tôi đi!]
Cô sững người, một câu
nói lạnh như băng giá, cô ngồi im lặng, trùm trong bóng tối và nước mắt lăn dài
hai bên má. " Em không thể sao? Tại vì sao? Vì lí do gì khiến anh làm vậy
với em? Anh bảo em quên anh ư? Em biết làm gì đây, làm thế nào để quên được
anh. Anh nói đi? Biết làm thế nào đây? Làm gì để tốt bây giờ. Ngày tháng sau
này em phải sống thế nào khi không có anh. Nếu đã thế, anh còn quan tâm em làm
gì, để em phải nhớ mong anh làm gì?"
Cô lặng lẽ khóc, rất nhẹ
nhàng nhưng lại đau đớn vô cùng......
.........................
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.